Tôi
nhớ một câu đại loại thế này: Để đánh giá một
người đàn ông tốt hay xấu, hãy đợi đến lúc sau chia
tay. Thông thường, khi hết yêu người ta có vô vàn lý do
để rời xa. Nhưng chia tay thế nào để người ở lại
cảm thấy dễ chịu nhất, ít day dứt nhất thì không
phải ai cũng làm được.
Tôi
có một cô bạn khá xinh xắn dễ thương. Cô và người
yêu yêu nhau tưởng chết đi sống lại, quấn quýt không
rời. Trong suốt hơn hai năm yêu nhau, tôi chưa từng thấy
họ to tiếng với nhau bao giờ. Nhưng vào một ngày chẳng
đẹp trời lắm, anh ta đột nhiên biến mất không một
lời từ biệt. Cô bạn này càng cố gắng liên lạc càng
rơi vào tuyệt vọng. Những ngày sau đó là những chuỗi
ngày chìm trong biển nước nước mắt với nỗi day dứt
không biết mình đã sai ở đâu và lý do vì sao anh ta bỏ
rơi cô?
Tôi
có chút may mắn hơn. Tôi gặp một người đàn ông tử
tế, tử tế yêu tôi và tử tế rời xa tôi. Không thể
phủ nhận là tôi cũng đau cũng buồn nhưng tôi may mắn
được anh chỉ cho hiểu được rằng không phải cứ yêu
nhau thì phải ở bên nhau mãi. Thời gian đó, khi không còn
đủ tình cảm cho tôi anh đã chủ động nói lời chia
tay. Anh nói tình cảm của anh đã không còn như trước,
rằng anh không còn thấy vui khi bên tôi, rằng anh cần
khoảng lặng,... Tôi như chết lòng. Nhưng thay vì để tôi
một mình chống chọi với nỗi đau, anh đã ở bên và
giúp tôi làm quen với nó. Tôi hiểu, cả tôi và anh đều
không dễ dàng gì. Sau đó chúng tôi cứ thế mà xa không
oán hận nhau lời nào.
Thực
ra, chia tay trong im lặng là mô típ được nhiều người
đàn ông chọn khi kết thúc một cuộc tình nhưng là cái
kết đắng nhất với người con gái. Thay vì để cô gái
bạn đã từng yêu loay hoay với hàng tá câu hỏi không
đầu không cuối, những mâu thuẫn không lời giải đáp
hãy để cô ấy được nghe chính lời chia tay từ bạn.
Nếu đã cùng nhau bắt đầu sao không cùng nhau kết thúc?
Nguồn: Sưu tầm.