Em
đi qua những cung đường bão giông
Về
tự hỏi lòng đang buồn hay vui thế
Hình
như có vài giọt nước mắt lăn rất trễ
Mà
ngạo nghễ cười soi má hồng trước gương...
Người
đàn bà một mình đi qua phong sương
Sá
gì chút vấn vương lại cho phép mình yếu đuối
Chỉ
là lắm khi trên đường dài rong ruổi
Thương
lấy thân nên nghỉ ở trạm dừng.
Bao
nhiêu người đàn ông đã từng
Thề
hẹn sẽ yêu thương, ước nguyền se duyên kết tóc
Lật
ngửa dăm quân cờ mới hay toàn tán dóc
Mới
hay cóc cần một chữ tình
lòng
vẫn hẳn hân hoan...
Cầu
bao nhiêu vinh hoa, ước bao nhiêu giàu sang
Lắm
khi cứ ngỡ ngàng chẳng còn là mình nữa
Đứa
con gái một thời dám quăng mình vào bão lửa
Nay
lại sợ một lời người mà nén ruột gan.
Qua
bao nhiêu xuân xanh về xếp nếp nhăn lại cho đường
hoàng
Bỗng
thấy lòng mình hình như vẫn đang còn trẻ
Mới
ngộ rằng, à ra cuộc đời hay ho đến thế
Đời
quăng quật mình cũng cốt để dạy mình đứng lên.
Đứng
vững vàng ngay cả khi chẳng cần ai kề bên
Bước
trên đường thênh thênh dù có khi lòng cô đơn đến lạ
Nhịn
một lời chẳng phải sợ người ta gì cả
Mà
chả chấp nhặt gì miệng lưỡi thế gian.
Mà
để mỗi đêm về lòng tự thấy hân hoan...